Thầy Cô ơi ! Ngàn lần chúng con xin được cảm ơn người ! Tác giả: Nguyễn Thị Linh Chi 12D1

Thành viên: Đoàn Thanh Niên  |   Bài viết: 22 |  Chủ nhật - 18/11/2018 23:46
Mùa thu của 12 năm trước, khi níu tay mẹ đến trường trong ngày đầu tiên đi học, chúng em, những đứa trẻ lên 6 hồn nhiên không hề biết rằng, mùa hạ của 12 năm sau chúng em lại phải nghẹn ngào nói lời giã biệt. Và dường như mới đây thôi, hạnh phúc vỡ òa khi chúng em chính thức được bước vào cánh cổng này, trở thành học sinh Trường Trung Học Phổ Thông Hà Huy Tập - ngôi trường mơ ước của bao thế hệ học trò. Vậy mà cũng đã 3 năm...
Trong 3 năm ấy, chúng em hưởng trọn niềm vui dưới mái nhà chung thân thương này. Ở đây, thầy cô đã dẫn dắt và là người luôn đồng hành cùng chúng em trên con đường chiếm lĩnh những đỉnh cao trí thức. Thành tích mà chúng em tạo dựng được, ấy chính là công lao của thầy cô.
Nhưng nào đâu chỉ có vậy. Thầy cô còn tuyệt vời hơn thế khi không chỉ làm tròn vai trò của một giáo viên trên bục giảng mà còn trở thành những người thầy của chúng em trên đường đời. Dạy cho chúng em cách để nâng niu một đóa hoa, trân trọng một nhành lá, yêu tiếng chim hót mỗi sớm mai, chỉ cho chúng em giá trị một lời chào, vẻ đẹp của nụ cười, sự ấm áp của đôi bàn tay...
Từ đó, chúng em biết đợi mùa bằng lăng nở, để từ ban công của lớp học nhìn lên vòm cây xanh hoa tím mà nghe lòng rạo rực, để mỗi sớm mai đến lớp thấy yêu hơn nụ cười rạng rỡ của bạn bè, thầy cô. Dù chúng em buồn hay vui, thầy cô đều có mặt.
Khi thất bại hay muốn bỏ cuộc, luôn có bàn tay của thầy cô nồng ấm, nâng đỡ chúng em đứng dậy, dạy cho chúng em biết cách tự chữa lành vết thương... Tất cả đã thấm sâu vào mỗi chúng em từng ngày, từng giờ. Để hôm nay, chúng em có đủ tự tin bước vào một hành trình mới. Thật tự hào, khi chúng em được là học trò của các thầy cô dưới mái trường Hà Huy Tập thân yêu này!
Đúng như người ta vẫn nói : “ Đời học sinh thì cấp ba vẫn là vui nhất”, và niềm vui đó sẽ chỉ theo chúng em chỉ vài tháng nữa thôi. Và có lẽ chúng em sẽ không bao giờ quên những ký ức, những kỷ niệm khi được học tập dưới mái trường này. Cũng lâu lắm rồi, cái cảm giác của lần đầu tiên đặt chân vào trường với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, vui có, hồi hộp có, lo sợ cũng có … Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cũng đã sắp ra trường, chúng em cũng có rất nhiều kỉ niệm, những câu chuyện mà chúng em sẽ không bao giờ quên.
Khoác trên mình chiếc áo đồng phục trường THPT Hà Huy Tập, chúng em cũng có những tự hào của riêng mình, tự hào vì đây là ngôi trường có nền nếp tốt, với đột ngũ giáo viên tận tình và vô cùng chu đáo với học sinh cũng như những ấn tượng khó phai mà dù bao lâu đi chăng nữa chúng em mãi luôn khắc ghi.
Nhớ ngày nào đó khi lần đầu tiên bước chân vào trường đã được nghe danh của những thầy cô “nổi tiếng” nghiêm khắc : thầy Thành, cô Thơ… Sẽ nhớ lắm cái cảm giác mỗi lần đi học muộn, chỉ cần nhìn thấy thầy cô chủ nhiệm là sẽ không khỏi run sợ mặc dù đã tự nhủ nhiều lần : “Thầy (cô) đâu có làm gì!”, thế nhưng sao vẫn sợ đến lạ lùng. Cũng sẽ nhớ mãi thầy Hoàng Minh Lương - Hiệu trưởng nhà trường, với tác phong luôn giản dị, gần gũi với học trò, thầy đã mang lại nhiều đổi mới tích cực cho nhà trường trong thời gian qua. Em cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh cô Lê Thị Kiều Nga - Phó hiệu trưởng nhà trường với cách cô quan tâm, lo lắng, động viên, khích lệ học sinh... Mặc dù chưa được tiếp xúc với cô nhiều lần nhưng chúng em vẫn có thể cảm nhận được sự thân thương của cô dành cho. Em cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Thầy  Trần Nghĩa Công – Hiệu phó, người thầy luôn mang lại cho học sinh  cảm giác vui vẻ nhất, lạc quan nhất và thầy cũng chính là người thầy luôn động viên, khích lệ chúng em học tập và tu dưỡng đạo đức.
Rất nhiều những thầy cô đã đã đểlại trong em những tình cảm tốt đẹp, những sự tri âm sâu sắc. Nhưng vào lúc này đây, người mà em muốn gửi lời cảm ơn, lời tri ân sâu sắc nhất chính là cô giáo chủ nhiệm lớp em – cô Nguyễn Thị Bính – người giáo viên luôn nhiệt huyết với nghề, luôn quan tâm và dõi theo từng bước đi của học trò trên con đường học tập đầy trắc trở và chông gai.
Thời gian trôi qua thật nhanh phải không cô? Mới ngày nào bắt đầu nhận lớp, cũng chính là lần đầu tiên gặp cô. Ấn tượng của em về cô lúc ấy thật khác so với bây giờ. Cô của ngày ấy làm chúng em có chút run sợ vì cô khá lạnh lùng và nghiêm khắc. Còn bây giờ, sự nghiêm khắc vẫn còn nhưng chúng em cảm nhận được phần nào sự gần gũi ngày càng lớn qua từng năm .
Mặc dù, có đôi khi em cảm thấy có một chút giận dỗi cô và có phần “ghét” cô vì sự quá nghiêm khắc của cô. Nhưng bây giờ, khi đã hiểu hết đựơc tấm lòng của cô thì trong em, cô luôn là người được các thế hệ học trò hết mực yêu quý và kính trọng. Vì sự tận tụy và luôn nghĩ cho học sinh, cô không chỉ là người biết cảm thông, biết chia sẻ với mà cô đã trở thành người mẹ hiền thứ hai của chúng em. Đối với bản thân em,cô là người mang đến cho em không chỉ có kiến thức mà còn cả cách sống, cách làm người và cách nhìn nhận những vấn đề trong cuộc sống một cách đúng đắn. Em biết rằng, cô phải vất vả như thế nào khi phải lái những con đò, trải qua bao nhiêu sóng gió, cô vẫn một lòng vì chúng em, che chở, dìu dắt chúng em. Những lúc chúng em chùn bước, bàn tay ấm áp của cô nâng đỡ dịu dàng. Những lúc chúng em chán nản, giọng nói  truyền cảm của cô đem đến cho chúng em thêm nghị lực…
Dưới mái trường Hà Huy Tập, ấn tượng về tình nghĩa của cô dường như sâu sắc và đậm nét hơn tất cả những thầy cô khác. Bởi chính nơi đây, dưới sự dạy dỗ và che chở, bảo bọc của cô, nhân cách chúng em được khẳng định và hoàn thiện. Chính cô đã giúp chúng em có đủ hành trang để vào đời. Khi ta sinh ra trên cõi đời này, cha mẹ cho ta hình hài, cho ta dòng sữa mát lành nuôi ta lớn lên; rồi thời gian trôi dần theo năm tháng, ta đã lớn lên dưới vòng tay che chở của cha mẹ, một ngày đủ lớn cuộc đời ta ngã rẽ sang một con đường khác đó - con đường tri thức. Ở đó ta đã gặp người mẹ thứ hai - là cô, trên ngưỡng cửa của cuộc đời. Cô không cho chúng em dòng sữa ngọt ngào, cô cũng không cho chúng em một hình hài đẹp đẽ mà dòng sữa cô cho em chính là nguồn tri thức vô bờ.
 Vậy mà không biết bao nhiêu lần, những đứa học trò dại dột, vô tâm đã làm cô phải phiền lòng.  Giờ đây, chúng em thấy nhiều khi mình hành động còn quá bồng bột, chưa ý thức được hết mọi việc mình làm. Chúng em thấy mình thật có lỗi.Chúng em cúi đầu xin cô tha thứ! Và cũng cảm ơn cô đã tận tâm hết mình vì chúng em. Cảm ơn cô đã cho chúng em những năm tháng thật tuyệt vời. Cảm ơn cô đã cho chúng em những kỷ niệm vui buồn, những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh… Cảm ơn cô rất nhiều vì đã có mặt trong cuộc đời chúng em, cho chúng em được cảm nhận những yêu thương vô giá, và hơn hết, một vòng tay rộng mở lúc chúng em cần. Chúng em luôn ghi nhớ công ơn của cô – người đã chắp cánh ước mơ cho bao thế hệ học trò chúng em trở thành hiện thực.
Mấy ai là kẻ không thầy
Thế gian thường nói không thầy sao nên.
Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề đã ngấm sâu vào trong trong trái tim. Để đến khi trở thành những thầy giáo, cô giáo sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Mỗi thầy cô giáo là một người lái đò cần mẫn. Khi năm học kết thúc cũng chính là lúc những chuyến đò đã bắt đầu cập bến. Một chuyến đò với biết bao công sức và tâm huyết. Một chuyến đò chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em. Chúng em biết rằng để làm được điều đó thầy cô đã phải thức khuya, miệt mài, cặm cụi bên trang giáo án. Chúng em biết rằng đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của các thầy cô. Tình yêu thương vô bờ bến ấy chúng em sẽ luôn trân trọng và cất giữ mãi trong trái tim.
Thầy cô kính mến! Ngày 20-11 đang đến gần. Dù không biết làm gì để đáp lại công ơn to lớn ấy nhưng chúng em cũng xin kính dâng lên các thầy, các cô những lời thành kính và tri ân nhất xuất phát từ sâu trong mỗi trái tim của chúng em. Chúng em xin hứa sẽ học tập thật tốt, sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống để xứng đáng với những kì vọng và mong mỏi của thầy cô. Dù sau này trên con đường của chúng em dẫu có phong ba, bão táp,chúng em sẽ luôn vững tin bước qua vì chúng em biết ở một nơi nào đó thầy cô vẫn đang mỉm cười và dõi theo chúng em.
THẦY CÔ ƠI! NGÀN LẦN CHÚNG CON XIN ĐƯỢC CẢM ƠN NGƯỜI!

 

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Linh Chi 12D1

Nguồn tin: Doan truong:

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Các tin khác

CHUYÊN MỤC
  •   DANH MỤC CHÍNH
  •   LIÊN KẾT WEBSITE
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây