Hoa phấn ! Tác giả: Nguyễn Khánh Thư -10D3

Thành viên: Đoàn Thanh Niên  |   Bài viết: 22 |  Thứ hai - 19/11/2018 00:01
Ngay từ lúc mở mắt chào đời . được lớn lên trong vòng tay ấm áp của bố mẹ, tôi bắt đầu học những bài học đầu tiên của đời người. Cũng như bao bạn bè cùng trang lứa , tới lúc tôi phải hạn chế thời gian nghịch ngợm của mình lại. Bởi vì, chẳng còn bao lâu nữa tôi sẽ kết thúc quãng đời học sinh.
       Cứ ngỡ rằng trên đời này chỉ có tình yêu thương của bố mẹ là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy như được che chở nhưng từ khi bắt đầu quãng đường đi học đầu tiên đến cấp 3 , tôi đã hiểu được thứ tình cảm không quá nồng nàn hay khoa trương, mà mỗi người thầy người cô dành cho tất cả chúng tôi.
        Dưới mái trường THPT đầy lạ lẫm, tôi dường như chưa bao giờ hứng thú với những lời giảng của thầy cô. Có đôi lúc, tôi chỉ chăm chú nhìn ra cửa sổ, khẽ im lặng nhìn ra bầu trời cho đến khi tôi bị cô gọi tên, giật mình và xấu hổ. Không trả lời được câu hỏi của cô, tôi lại càng chểnh mảng trong việc học. Bỏ ngoài tai những lời dạy ấy. Cứ thế, tôi dần ghét việc học, ghét việc phải ngồi trong lớp nghe cô dạy.
        Cầm trên tay những bài kiểm tra điểm thấp và ánh mắt nghiêm nghị của cô, tôi thấy được hậu quả khi đã không lo học hành. Ánh mắt cô dường như có chút giận dữ nhưng tất cả những gì tôi thấy là sự thất vọng. Từ đó, tôi quyết tâm chỉ học hành vì so việc ghét nghe giảng, tôi ghét việc nhìn cô thất vọng vì tôi hơn.
        Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi - cô Trang, không như các thầy cô khác, ở cô có một sự kết hợp hài hòa giữa ý thức trách nhiệm và lòng yêu thương học sinh. Điều ấn tượng nhất với tôi là cô luôn cười. Trong tiết học của cô, luôn có những câu vui đùa được đan xen vào những bài học khó nhằn, khiến chúng tôi không cảm thấy nhàm chán khi học. Giúp chúng tôi hiểu thêm về thế giới ngôn ngữ mà Ngữ Văn mang lại. Mỗi lời giảng qua giọng nói của cô, đều trở thành một sức hút lạ lùng.
         Giữa thầy cô và học sinh, luôn tồn tại một kỷ niêm sâu sắc nhất, ấn tượng nhất mãi không quên. Vào 20/10, lũ con trai lớp tôi muốn tạo điều bất ngờ cho  cô và bọn con gái chúng tôi. Tôi đã cảm nhận và thấy được nụ cười của cô khi đón nhận những niềm vui ấy, niềm vui mà chúng tôi đã ấp ủ khá lâu sẽ tươi tắn và rạng rỡ đến mức nào. Cô cầm trên tay những đóa hoa và chiếc thiếp nhỏ nhắn có ghi dòng chữ: "Chúc cô 20/10 vui vẻ". Hòa chung niềm vui với lớp, cô đã hát. Dù không thuộc lời nhưng cô vẫn hát những gì cô nhớ. Giọng hát của cô nhẹ nhàng khiến cả lớp tôi phải im lặng lắng nghe một cách say sưa. Riêng tôi, tôi như đắm chìm trong giọng hát ấy. Tôi cảm thấy giọng hát của cô có chút ngọt ngào như lời ru của mẹ, chút xúc động trước món quà của chúng tôi.
         Học cùng cô chưa lâu, cái nhìn của tôi về cô hoàn toàn khác. Tôi cảm thấy vinh dự khi được nhìn thấy cô, học cùng cô mỗi ngày. Cô khiến những buổi học mà tôi thấy nhợt nhạt trước đây thành những khoảnh khắc đáng nhớ. Ba năm sẽ trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, chúng tôi sẽ ngày càng trưởng thành sẽ mạnh mẽ bước trên con đường mà chúng tôi lựa chọn.
                          Cô giáo Phan Thị Quỳnh  Trang - cái tên mà tôi sẽ nhớ mãi
"20-11" đang đến gần. Không có gì ngoài lời hứa chúng em sẽ học tập thật tốt, cố gắng phát huy và đoàn kết. Cảm ơn cô vì đã cùng chúng em bước tiếp. Cảm ơn cô đã khiến chúng em cảm thấy thật gần gũi và thân thuộc. Cảm ơn cô đã luôn cười và tin tưởng chúng em.
              Cảm ơn cô - người mẹ thứ 2 luôn cống hiến một cách thầm lặng cho những đứa con của mình. Cô ơi ! Luôn tươi cười nhé cô !

Tác giả bài viết: Nguyễn Khánh Thư -10D3

Nguồn tin: Doan truong

Tổng số điểm của bài viết là: 1 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 1 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Các tin khác

CHUYÊN MỤC
  •   DANH MỤC CHÍNH
  •   LIÊN KẾT WEBSITE
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây