(Kính tặng các thầy cô giáo và các bạn của tôi trường THPT HÀ HUY TẬPvà HUỲNH THÚC KHÁNG, VINH, NGHỆ AN)
Mái trường xưa, giữa khung trời in đậm Năm dãy nhà, ngói xám bám rêu phong Năm dòng kẻ, gác bên đồng lúa chín Năm câu thơ, trong ký ức yên nằm.
Con đường nhỏ, mùa đông lấp loá nước Khoảng sân trường, cỏ chẳng kịp lên xanh Hàng cửa sổ, những nốt trầm, khuông nhạc Câu thơ buồn, êm dịu trải nắng hanh.
Trường tôi xưa, trôi về miền ký ức Kỷ niệm xưa, muôn sao sáng góc trời Tiếng kẻng xưa, vang giờ trưa tan lớp Dội sâu vào, trong lồng ngực khó nguôi.
Tôi ngược đường, tìm về miền quá khứ Quanh đâu đây, trong trẻo những tiếng cười Chiếc bảng đen cõng muôn hàng trắng chữ Bạn bè tôi, mắt hiền ướt, mắt nai.
Giọng trầm ấm trên bục cao thầy giảng Như tiếng ru, như tiếng nhạc vọng về Ngồi đâu đây, bạn bè tôi xa ngái Tóc mát xanh, màu lúa giữa đồng quê.
Bao phận đời của một thời gian khó Da úa nâu, bụng cồn đói, chân xiêu Quần áo mỏng, cản mùa đông buốt giá Cánh chim non, chấp chới giữa trời chiều.
Bàn ghế kê, mỗi hàng dăm ba đứa Sát vào nhau, khi gió lạnh, đông về Da thịt ta, sát vào ta da thịt Tiếng gió gào, viên phấn cũng tái tê.
Ngày nắng lửa, dưới mũ nan, da cháy Vành nón nghiêng, che mắt biếc, tóc thề Nghe đâu đây, câu Kiều vương bục giảng Tiếng bút tre, trườn trang giấy, đê mê.
Cây phượng buồn, ngày chia xa muốn khóc Nhật ký hồng, nét mực hãy còn xanh Cánh thư nào, được viết lên vội vã Dúi tay người, rồi quay mặt, bước nhanh.
Như đàn chim, vào đời tung đôi cánh Bay đi đâu? Vâng, về những miền xa Như mặt trời, sau mỗi ngày để lại Những nồng nàn, hơi ấm của ngày qua.
Còn chi ư? Như chẳng còn chi cả Mái trường xưa, vần vũ những kiếp người Sao trong ta, se sắt hoài cơn gió Đang dày lên, trên nỗi nhớ khôn nguôi.
ĐNT
SG 2017
Nguồn tin: Sưu tầm
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Ý kiến bạn đọc
Các tin khác