Cuộc thi sáng tác thơ văn chào mừng ngày Nhà giáo VN: BÍ MẬT VỀ CHIẾC BÚT
- Thứ năm - 23/11/2017 21:54
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Bí mật về chiếc bút
Trong quãng đời học sinh của mình, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được.
Đó là năm tôi học lớp hai. Ngồi cạnh tôi là Lam- một cô bé dễ thương với mái tóc ngắn có nụ cười rất đẹp. Một hôm, Lam khoe cho chúng tôi chiếc bút mực mới được bố tặng nhân dịp sinh nhật. Nó có màu hồng cùng với hàng chữ “Điểm 10” nổi bật và những bông hoa nhỏ được trang trí quanh thân bút. Tôi rất thích và mong muốn được sở hữu chiếc bút đó bởi vì bút mình đã cũ, không đẹp như bút của Lam.
Đến giờ học thể dục, tôi xin phép thầy vào lớp để uống nước. Vào lớp, tôi thấy chiếc bút của Lam để quên trên bàn. Lúc này, trong lớp chỉ có mình tôi, tôi chạy lại cầm chiếc bút lên và ngắm nghía nó, không hiểu vì sao khi cầm nó trên tay tôi không muốn trả nó về lại chỗ cũ nữa. Thế là tôi liền cầm chiếc bút bỏ vào cặp của mình.
Hết giờ học, đến giờ ra chơi, các bạn từ ngoài sân thể dục vào lớp để nghỉ ngơi. Lam mở cặp và kêu lên khi thấy chiếc bút đã biến mất. Cả lớp náo loạn, bạn thì lục tung sách vở, bạn thì tìm dưới đất, bạn thì tìm trong ngăn bàn, …mọi người đều tìm chiếc bút giúp Lam. Ngay lúc này, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi vào lớp, Lam chạy lại báo cho cô về việc mình bị mất bút. Lớp trưởng đề nghị:
-Thưa cô! Cô cho kiểm tra cặp của các bạn đi cô!
Cô suy nghĩ một lúc và hỏi:
-Tiết học thể dục vừa rồi có ai ở trong lớp không?
Các bạn đều nhìn tôi, lớp trưởng lên tiếng:
-Tiết học vừa rồi chỉ có bạn Minh xin thầy vào lớp uống nước thôi cô ạ!
Ai cũng nghi ngờ, bàn tán. Vài giọng nói đề nghị cho kiểm tra cặp của tôi. Tôi thấy lo lắng, tim đập liên hồi... Chỉ cần một câu nói cho kiểm tra cặp tôi lúc này của cô thì bạn bè sẽ biết hết sự thật, ai cũng sẽ xa lánh tôi, không chơi với tôi nữa. Tôi ân hận, xấu hổ, chỉ muốn nói lời xin lỗi cô và các bạn. Thật bất ngờ là cô giáo yêu cầu cả lớp trật tự, cô nói là chuyện này ngày mai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua.
Sáng hôm sau, cô bước vào lớp, vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Lam và nói:
-Hôm qua bác lao công có đưa cho cô chiếc bút và nói rằng bác nhặt được khi đang quét ở trước hành lang lớp mình, có phải chiếc bút của em không?
Lam cầm chiếc bút cảm thấy vui mừng nhận đó là chiếc bút của mình. Tôi thấy ngạc nhiên, thật may là nó giống với chiếc bút của Lam. Sau sự việc vừa xảy ra, cô dặn dò, nhắc nhở cả lớp phải bảo quản, giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua vui vẻ. Giờ ra chơi hôm ấy, các bạn đến bên tôi trò chuyện như muốn bù đắp lại sự nghi ngờ hôm trước. Chỉ có tôi mới biết là chiếc bút thật sự của Lam đang ở đâu.
Sau đó vài ngày, cô gặp riêng tôi, cô không trách móc hay nặng lời với tôi. Cô nhìn tôi với cái nhìn hiền hậu và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột của tuổi học trò nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, xa lánh, cho tôi cơ hội để sửa chữa lỗi lầm này.
Năm tháng qua đi, bí mật về chiếc bút vẫn chỉ có tôi và cô biết. Hình ảnh một người cô luôn quan tâm, thấu hiểu học sinh luôn hiện lên trong lòng tôi. Bây giờ tôi đã trưởng thành nhưng vẫn luôn khắc ghi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống. Cô không những dạy cho chúng tôi tri thức mà cô còn dạy cho chúng tôi đạo lí làm người. Đó là những bài học đầu đời chúng tôi không thể nào quên được.
Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, vẫn biết là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vô cùng thấm thía và bền lâu. Tôi luôn tự hứa với lòng mình phải sống trung thực, ngay thẳng. Đây chính là bài học sâu sắc cho tôi trong quãng đời học sinh và cũng là bài học bổ ích suốt cả cuộc đời.
Nguyễn Thị Hồng Minh-10D1
NĂM HỌC 2017-2018
Trong quãng đời học sinh của mình, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được.
Đó là năm tôi học lớp hai. Ngồi cạnh tôi là Lam- một cô bé dễ thương với mái tóc ngắn có nụ cười rất đẹp. Một hôm, Lam khoe cho chúng tôi chiếc bút mực mới được bố tặng nhân dịp sinh nhật. Nó có màu hồng cùng với hàng chữ “Điểm 10” nổi bật và những bông hoa nhỏ được trang trí quanh thân bút. Tôi rất thích và mong muốn được sở hữu chiếc bút đó bởi vì bút mình đã cũ, không đẹp như bút của Lam.
Đến giờ học thể dục, tôi xin phép thầy vào lớp để uống nước. Vào lớp, tôi thấy chiếc bút của Lam để quên trên bàn. Lúc này, trong lớp chỉ có mình tôi, tôi chạy lại cầm chiếc bút lên và ngắm nghía nó, không hiểu vì sao khi cầm nó trên tay tôi không muốn trả nó về lại chỗ cũ nữa. Thế là tôi liền cầm chiếc bút bỏ vào cặp của mình.
Hết giờ học, đến giờ ra chơi, các bạn từ ngoài sân thể dục vào lớp để nghỉ ngơi. Lam mở cặp và kêu lên khi thấy chiếc bút đã biến mất. Cả lớp náo loạn, bạn thì lục tung sách vở, bạn thì tìm dưới đất, bạn thì tìm trong ngăn bàn, …mọi người đều tìm chiếc bút giúp Lam. Ngay lúc này, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi vào lớp, Lam chạy lại báo cho cô về việc mình bị mất bút. Lớp trưởng đề nghị:
-Thưa cô! Cô cho kiểm tra cặp của các bạn đi cô!
Cô suy nghĩ một lúc và hỏi:
-Tiết học thể dục vừa rồi có ai ở trong lớp không?
Các bạn đều nhìn tôi, lớp trưởng lên tiếng:
-Tiết học vừa rồi chỉ có bạn Minh xin thầy vào lớp uống nước thôi cô ạ!
Ai cũng nghi ngờ, bàn tán. Vài giọng nói đề nghị cho kiểm tra cặp của tôi. Tôi thấy lo lắng, tim đập liên hồi... Chỉ cần một câu nói cho kiểm tra cặp tôi lúc này của cô thì bạn bè sẽ biết hết sự thật, ai cũng sẽ xa lánh tôi, không chơi với tôi nữa. Tôi ân hận, xấu hổ, chỉ muốn nói lời xin lỗi cô và các bạn. Thật bất ngờ là cô giáo yêu cầu cả lớp trật tự, cô nói là chuyện này ngày mai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua.
Sáng hôm sau, cô bước vào lớp, vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Lam và nói:
-Hôm qua bác lao công có đưa cho cô chiếc bút và nói rằng bác nhặt được khi đang quét ở trước hành lang lớp mình, có phải chiếc bút của em không?
Lam cầm chiếc bút cảm thấy vui mừng nhận đó là chiếc bút của mình. Tôi thấy ngạc nhiên, thật may là nó giống với chiếc bút của Lam. Sau sự việc vừa xảy ra, cô dặn dò, nhắc nhở cả lớp phải bảo quản, giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua vui vẻ. Giờ ra chơi hôm ấy, các bạn đến bên tôi trò chuyện như muốn bù đắp lại sự nghi ngờ hôm trước. Chỉ có tôi mới biết là chiếc bút thật sự của Lam đang ở đâu.
Sau đó vài ngày, cô gặp riêng tôi, cô không trách móc hay nặng lời với tôi. Cô nhìn tôi với cái nhìn hiền hậu và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột của tuổi học trò nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, xa lánh, cho tôi cơ hội để sửa chữa lỗi lầm này.
Năm tháng qua đi, bí mật về chiếc bút vẫn chỉ có tôi và cô biết. Hình ảnh một người cô luôn quan tâm, thấu hiểu học sinh luôn hiện lên trong lòng tôi. Bây giờ tôi đã trưởng thành nhưng vẫn luôn khắc ghi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống. Cô không những dạy cho chúng tôi tri thức mà cô còn dạy cho chúng tôi đạo lí làm người. Đó là những bài học đầu đời chúng tôi không thể nào quên được.
Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, vẫn biết là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vô cùng thấm thía và bền lâu. Tôi luôn tự hứa với lòng mình phải sống trung thực, ngay thẳng. Đây chính là bài học sâu sắc cho tôi trong quãng đời học sinh và cũng là bài học bổ ích suốt cả cuộc đời.
Nguyễn Thị Hồng Minh-10D1
NĂM HỌC 2017-2018